Chân dung Bruno Fernandes: Chiến binh sân cỏ, kẻ mộng mơ đời thường
Top Cổng Game Bài Đổi Thưởng Uy Tín
Với người hâm mộ, Bruno Fernandes là một ngọn lửa trên sân cỏ. Anh là một thủ lĩnh đầy nhiệt huyết, một chiến binh không bao giờ lùi bước, người có thể định đoạt trận đấu bằng một khoảnh khắc thiên tài hay khiến cả cầu trường dậy sóng với một pha tranh cãi.
Nhưng đằng sau hình ảnh bùng nổ mà hàng triệu người vẫn thấy qua màn ảnh nhỏ mỗi cuối tuần, là một con người hoàn toàn khác: một kẻ mơ mộng, một người đàn ông của gia đình, một tư duy bóng đá sâu sắc và một triết lý sống đầy trưởng thành. Trong một cuộc trò chuyện hiếm hoi và cởi mở, đội trưởng 31 tuổi của Manchester United đã cho phép chúng ta nhìn vào con người thật đằng sau cầu thủ.
Nguồn gốc của một "kẻ mơ mộng"
"Hãy miêu tả một Bruno thời thơ ấu ư? Đó là một kẻ mơ mộng," Fernandes bắt đầu, một nụ cười thoáng qua. "Một cậu bé lúc nào cũng kẹp quả bóng dưới tay, coi nó như một phần cơ thể. Ký ức tuổi thơ của tôi là tiếng chuông tan học, là cuộc chạy đua nước rút ra sân bóng để trở thành người đầu tiên có mặt."

Anh bắt đầu sự nghiệp ở một đội futsal có tên Infesta, nhưng tài năng của anh đã sớm vượt xa tuổi tác. Chỉ sau một buổi tập, anh đã được đôn lên chơi với những người lớn hơn mình hai tuổi. Đó chính là lò thử lửa đầu tiên, nơi tinh thần thép của anh được tôi luyện.
"Đó là một khoảnh khắc tuyệt vời," anh nhớ lại."Tôi đã học cách trưởng thành trong nghịch cảnh, nhỏ hơn, yếu hơn họ, điều đó đã giúp tôi mạnh mẽ hơn về mặt tinh thần để hiểu rằng bạn sẽ luôn phải đối mặt với những thử thách như vậy trong đời."
Nền tảng cho sự nghiệp của anh không chỉ được xây dựng trên sân cỏ, mà còn từ những bài học vô giá trong gia đình. "Gia đình có ảnh hưởng lớn nhất đến sự nghiệp của tôi,"anh khẳng định."Cha mẹ tôi không bao giờ để tôi nghĩ rằng có điều gì đó tôi không thể làm được. Nhưng đồng thời, họ luôn là 'mỏ neo' giữ tôi ở trên mặt đất. Họ dạy tôi: đừng bao giờ nghĩ quá xa vời, cũng đừng bao giờ nghĩ quá nông cạn. Hãy vạch ra một giới hạn, đặt giấc mơ của con lên trên đó, và rồi theo đuổi nó."
Triết lý "giữ đôi chân trên mặt đất" đó được tiếp nối bởi người vợ Ana của anh, người bạn gái từ thuở thiếu thời. "Cô ấy luôn ủng hộ tôi, nhưng cũng luôn là tấm gương phản chiếu, nhắc nhở rằng mọi thứ có thể diễn ra không như ý. Vì vậy, đừng nghĩ quá xa, hãy tập trung vào hiện tại."
Những người thầy, những thần tượng và triết lý "chịu khổ"
Trong sự nghiệp, người thầy có ảnh hưởng lớn nhất đến anh là HLV người Ý Francesco Guidolin tại Udinese. Đó là bước ngoặt biến niềm đam mê thành sự chuyên nghiệp. "Ông ấy là người đã thay đổi sự nghiệp của tôi," Bruno nói với sự kính trọng. "Ông ấy đã dạy tôi một bài học cốt lõi: để vươn tới đẳng cấp cao nhất, bạn sẽ phải chịu đựng và khổ luyện. Không có con đường tắt."

Khi còn là một cậu bé, thần tượng lớn nhất, "mối tình đầu trong bóng đá"của anh là Ronaldinho. "Anh ấy khiến mọi người tận hưởng bóng đá, yêu bóng đá. Thật vui khi xem anh ấy chơi bóng, luôn với một nụ cười trên môi. Đó là niềm vui thuần khiết."
Nghịch lý trên sân
Khi được hỏi về con người mình, Fernandes nói: "Những gì bạn thấy trên sân cỏ chính là con người của Bruno, niềm đam mê tôi đặt vào mọi thứ." Tuy nhiên, có một nghịch lý thú vị. Anh thừa nhận mình thường xuyên cảm thấy lo lắng, đặc biệt là khi phải ngồi trên băng ghế dự bị.
"Tôi lo lắng hơn khi xem trận đấu vì tôi đau khổ cùng các đồng đội khi thấy mọi thứ không suôn sẻ. Tôi không thể ngồi yên, dù là trên băng ghế dự bị hay ở nhà. Tôi cần phải la hét và hoạt động, cứ như thể tôi đang ở trong trận đấu."

Nhưng khi đã vào sân, sự lo lắng đó biến mất hoàn toàn. Anh biến thành một con người khác. "Trong trận đấu ư? Không bao giờ," anh khẳng định. "Tôi không lo lắng. Tôi chỉ nghĩ về mục tiêu duy nhất là chiến thắng." Anh mô tả tâm trí mình lúc đó giống như một chiếc máy tính, xử lý mọi thông tin một cách chính xác.
"Tôi nhớ từng bước di chuyển mà chúng tôi đã tập, từng vị trí mà các đồng đội phải đứng. Ở các tình huống cố định, tôi biết chính xác mọi người phải ở đâu. Khi có bóng, tôi biết mọi chuyển động mà họ phải thực hiện. Mọi thứ trở nên tự động vì tôi đã suy nghĩ về nó cả tuần. Khi bạn nghĩ về điều gì đó quá nhiều lần, ký ức cơ bắp của bạn sẽ tự hoạt động."
Đối mặt với danh tiếng
Sự nổi tiếng mang lại những đặc quyền, nhưng cũng lấy đi sự riêng tư. Nếu có một chiếc áo choàng tàng hình, Fernandes nói rằng anh sẽ "đưa các con đến bất cứ nơi nào chúng muốn," có thể là một bãi biển yên tĩnh ở Bồ Đào Nha. Anh chia sẻ về cách các con mình đã quen với sự chú ý: "Con gái lớn của tôi sẽ tự động nắm tay em trai và đứng sang một bên, nhìn tôi như thể muốn nói: 'Bố chụp ảnh đi'."
Và khi được hỏi về điều mà mọi người thường hiểu sai về mình, Bruno Fernandes đã đưa ra một câu trả lời đầy triết lý, một câu trả lời định nghĩa con người anh và cách anh đối mặt với áp lực khổng lồ khi là đội trưởng của Manchester United.
"Không có gì cả. Mọi người có quan điểm về tôi và tôi không thể thay đổi điều đó. Đó là cách mọi người muốn phán xét bạn, dựa trên những gì họ thấy trên sân cỏ, trên tivi hay trong các cuộc phỏng vấn. Tôi không thể thay đổi điều đó. Họ có quyền tự do suy nghĩ về tôi theo cách họ muốn, cũng như tôi có quyền tự do suy nghĩ về họ. Tôi không phán xét ai cho đến khi tôi thực sự biết họ. Cuộc sống thú vị vì chúng ta khác biệt. Nếu tất cả chúng ta đều nghĩ giống nhau, nó sẽ rất nhàm chán."

Triết lý đó, tập trung vào những gì anh có thể kiểm soát (màn trình diễn, gia đình, sự chuyên nghiệp) và chấp nhận những gì anh không thể (quan điểm của công chúng) có lẽ chính là chiếc khiên vững chắc nhất. Nó cho phép anh bước ra sân Old Trafford mỗi tuần, gánh trên vai sức nặng của sự kỳ vọng, và là chính mình: một chiến binh, một thủ lĩnh, và một kẻ mơ mộng không bao giờ ngừng chiến đấu.
Xem Thêm: mu9 fun - Cổng Game Đổi Thưởng Uy Tín